truyện / tuỳ bút
Lữ
Khu vườn của mẹ
Đây là những hạt ngò. Ngày xưa, mẹ đã gieo ngò phía sau vườn. Nơi đó, mỗi buổi chiều cả nhà ta ngồi chơi, uống nước và nói chuyện. Mẹ mở vòi nước, và tôi hoặc là em sẽ tưới mát những luống rau. Những hạt ngò của mẹ lớn lên, cùng với hạnh phúc gia đình.
Tôi thấy mẹ dùng một chiếc chai không, lăn lên những hạt ngò, làm cho chúng vỡ thành hai, hoặc thành ba tép nhỏ, rồi đem ngâm nước. Sau đó, mẹ mới gieo hạt xuống luống đất mẹ đã chuẩn bị sẵn. Đất chăm sóc những hạt giống cho mẹ.
Mẹ đã vui từ lúc làm đất để gieo hạt. Có khi, tôi giúp mẹ. Hai mẹ con lui cui sau vườn, xới lên từng thớ đất thật màu mỡ. Có tôi bên cạnh, mẹ vui lắm. Niềm vui đó, chắc chắn đã đi vào lòng đất, góp phần nuôi dưỡng những hạt ngò của mẹ.
Em hãy học mẹ, làm đất và gieo hạt. Rồi em sẽ thấy, trái tim em trở nên vui hơn. Em sẽ thấy trái tim mình có niềm tin vào một ngày mới. Khi mặt trời lên, em ra vườn và chờ đợi. Em chờ đợi sự lớn lên của hạt giống. Em ra vườn, và khám phá ra một điều gì thật bất ngờ.
Sự sống luôn mang đến cho ta niềm kinh ngạc. Tôi luôn kinh ngạc, thích thú nhìn những hạt ngò của mẹ nẩy mầm, xanh rờn trên màu đất nâu của khu vườn. Chúng cũng có vẻ như ngạc nhiên không kém khi nhìn thấy tôi. Có một cọng ngò non đã hỏi: “Em đang ở đâu đây?” Và tôi trả lời: “Em đang ở trong khu vườn của mẹ.”
Cọng ngò non quan sát chung quanh, rồi nhận xét: “Khu vườn của mẹ. Cái tên thật là đẹp.” Tôi chưa bao giờ nghĩ đến “Khu vườn của mẹ” là một cái tên đặc biệt. Rồi một hôm khác, cọng ngò non lại nói: “Khu vườn của mẹ rộng thật.” Đó lại là một khám phá mới của cọng ngò. Em tin không? Mỗi khám phá của cọng ngò, đồng thời cũng là khám phá của tôi.
Tôi bắt đầu nhìn khu vườn của mẹ bằng một đôi mắt khác. Tôi nhận ra khu vườn của mẹ thật rộng rãi. Nơi đó chúng tôi có thể ngồi chơi, hoặc đuổi bắt nhau. Có hôm, trời nắng ấm thì mẹ cho cả nhà ăn thịt nướng. Mùi thịt ướp, được nướng lên, mang mùi thơm bay đi khắp xóm. Rồi ba mang ra một chai rượu nhẹ, rót cho mỗi người một ly nhỏ.
Và những cọng ngò cũng học làm quen với mẹ. Khi mẹ tưới nước, chúng luôn vui mừng múa hát. Đó là giờ vui nhất cho những cọng ngò. Một hôm, cọng ngò non nói nhỏ với tôi: “Mẹ đẹp thật.” Rồi nó hỏi: “Có phải mẹ đã sanh ra chúng em không?” Tôi ngẫm nghĩ về câu hỏi không đơn giản của cọng ngò.
Ai đã sinh ra những cọng ngò? Những cọng ngò có vẻ thích thú với câu hỏi mới: “Có phải mẹ sanh ra chúng em không?” Và tôi được trao cho nhiệm vụ trả lời câu hỏi. Cuối cùng, tôi trả lời như vầy: “Mẹ đã sanh ra tôi.” Những cọng ngò nghe tôi trả lời vậy thì thở phào, nhẹ nhõm. Chúng cho đó là câu trả lời hết sức chính xác và thông minh.
Cọng ngò non nói: “Mẹ sanh ra anh. Vậy là mẹ cũng sanh ra chúng em. Anh là anh Hai của chúng em.” Và tự nhiên tôi có một đàn em lúc nhúc. Mỗi lần mẹ ra vườn là chúng nó nhao nhao, gọi: “Mẹ! Mẹ!” Tôi có cảm tưởng là mẹ tôi nghe đám ngò gọi mình. Mẹ tôi mỉm cười thật hạnh phúc khi thấy những cọng mỗi ngày, mỗi lớn.
Những hạt ngò trong tay em, cũng là những hạt ngò ngày xưa của mẹ. Em hãy làm đất và gieo chúng xuống. Những cọng ngò sẽ lớn lên và khám phá. Thế giới của chúng ta đổi thay mỗi ngày. Em hãy lắng nghe những cọng ngò nói chuyện, và tập nhìn bằng đôi mắt của chúng. Chúng nó sẽ đưa em sang một thế giới khác, thật là mầu nhiệm.
Khi những cọng ngò đủ lớn thì mẹ ngắt một cọng, đưa vào miệng nhai và nuốt. Cả đám ngò kêu “ồ” lên, ngạc nhiên, thích thú. Mẹ nói: “Ngò thơm quá.” Và chúng nó lại “ồ” lên thêm một lần nữa. Chúng không thể nào tưởng tượng được là chúng có thể trở thành một với mẹ. Tôi ngỡ ngàng trước sự thích thú của đám ngò.
Từ đó, chúng nói với nhau: “Chúng ta đều sẽ trở về với mẹ.” Đó là một niềm tin linh thiêng đối với đám ngò. Chúng nó nói: “Anh Hai ăn chúng em đi. Chúng em sẽ sống trong anh Hai. Em sẽ nói bằng cái miệng của anh Hai, và nhìn bằng đôi mắt của anh Hai. Bằng đôi chân của anh Hai, chúng em đi dạo trong khu vườn của mẹ. Khu vườn của mẹ đẹp quá. Nơi đây chúng em đã có những ngày thật hạnh phúc. Và chúng em sẽ không bao giờ chết cả. Chúng em sẽ được tiếp tục trong mẹ và trong anh Hai.”
“Chúng em không bao giờ chết cả” là khám phá của đám ngò. Từ đám ngò, tôi đã học bao nhiêu điều hay. Một cọng ngò nói: “Anh Hai, khi trở thành một với anh, em sẽ có đôi tay để ôm mẹ. Em sẽ có đôi môi để hôn mẹ. Đó là ước mơ lớn nhất của đời em.”
Vâng, ngày hôm đó tôi đã ôm và hôn mẹ. Từ bấy lâu, tôi có đôi tay và đôi môi nhưng chưa bao giờ biết ôm và hôn mẹ. Chính những cọng ngò đã dạy cho tôi khám phá ra nguồn hạnh phúc ấy. Em đi gieo ngò đi. Khi nào những hạt ngò nhú lên màu xanh, thì em hãy mở lòng ra mà lắng nghe, học hỏi từ sự sống. Em đừng bao giờ ép buộc sự sống phải phát triển theo một khuôn khổ nào do chúng ta đặt ra, em nhé.
Sunnyvale, 20-2-2008
No comments:
Post a Comment