Lý cũng như đào mận cũng như
sông đầu xứ sở rất tương tư
em đi là gío vô cùng dậy
cố quận hay màu nắng lạ thâu
một tiếng ban sơ dặng tiếng vàng
bên này tinh thể hận đa mang
em đi bên ấy chân tròn khép
hai ống mơ hồ mỏi một hang
nước cũng buồn như khắp cõi trời
trong mình vũ trụ có mưa rơi
mưa rào có giọt tuôn vào chỗ
vườn hoang giếng lạnh đến bao đời
mốt sẽ về thăm mai đó mà
bữa nay trời hẹn sẽ đưa ra
bây giờ em đếm đầu năm ngón
lát nữa sương dầm tuyết sẽ pha
Bùi Giáng
(Lá Hoa Cồn 1969)
No comments:
Post a Comment